Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Tinh khôi, góc nhìn cuộc sống

From DẠY VÀ HỌC


DẠY VÀ HỌC.
TA NỢ của Phan Chí Thắng là bài thơ hay " Ta nợ mặt trời chiếc bóng dưới chân/ Ta nợ đêm thu tiếng sáo trong ngần/Ta nợ mẹ già tháng năm tần tảo/ Ta nợ vợ hiền một thời thanh xuân/Ta nợ cuộc đời cúi đầu tạ lỗi/ Ta nợ quê hương núi thẫm ráng chiều/ Ta nợ lòng mình những lần thất hẹn/ Ta nợ cuộc tình khoá lễ cầu siêu." Đó là góc nhìn khác về cuộc sống so với NỢ của Nguyễn Duy. "Nợ người khóe mắt rưng rưng/ nợ sông giọt nước nợ rừng bóng cây/ Nợ em lận đận tháng ngày/ ánh trăng ngọn gió áng mây nợ trời ". Đọc và chiêm nghiệm hai bài thơ này, ta hiểu thêm câu kết xúc động trong BÀI THƠ VIỆT BẮC của Trần Dần "Đi/ Tất Cả/Dù quen tay vỗ nợ/Cũng chớ bao giờ/ vỗ nợ/ NHÂN DÂN , nhớ "Ta nợ em vần thơ âm thầm / Đăm đắm dõi nhìn từ nơi sâu thẳm / Ta nợ em một tà áo trắng / Đi trọn cuộc đời ơn nghĩa trăm năm " thấu hiểu câu kinh Phật: "Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm."

TA NỢ

Phan Chí Thắng

Ta nợ mặt trời chiếc bóng dưới chân
Ta nợ đêm thu tiếng sáo trong ngần
Ta nợ mẹ già tháng năm tần tảo
Ta nợ vợ hiền một thời thanh xuân

Ta nợ cuộc đời cúi đầu tạ lỗi
Ta nợ quê hương núi thẫm ráng chiều
Ta nợ lòng mình những lần thất hẹn
Ta nợ cuộc tình khoá lễ cầu siêu

NỢ

Nguyễn Duy

Nợ thương nợ ghét nợ yêu
toác toàng toang vỡ bao nhiêu nợ nần

Nợ đời ngót nghét tấm thân
nợ con đường xác dấu chân chôn vùi

Nợ ly trắng nỗi đầy vơi
nợ bè bạn dốc cuộc chơi tưng bừng

Nợ người khóe mắt rưng rưng
nợ sông giọt nước nợ rừng bóng cây

Nợ em lận đận tháng ngày
ánh trăng ngọn gió áng mây nợ trời

Nợ hương sắc cõi thắm tươi
giấc mơ nợ xứ xa vời thần tiên

Dễ gì quịt nợ đâu em
nợ không trả được bằng tiền mà đau

BÀI THƠ VIỆT BẮC

Trần Dần

(Trích)

Ở đây
Ta mắc nợ
núi rừng
Một món nợ
khó bề trang trãi
Việt Bắc
Cho ta vay
địa thế!
Vay từ
bó củi
nắm tên
Vay từ
những hang sâu
núi hiểm
Cả
trám bùi
măng đắng
đã nuôi ta
Ta mắc nợ
Những rừng sim bát ngát
Nợ
bản Mường heo hút
chiều sương
Nợ
củ khoai môn
nợ
chim muông
nương rẫy
Nợ
tre vầu
bưng bít
rừng sâu
Nợ
con suối
dù trong
dù đục
Nợ
những người
đã ngã
không tên

Ôi
thế kỷ
muôn quên
ngàn nhớ
Nợ này
đâu dễ trả
mà quên!

Đi!
Tất Cả!
Dù quen tay vỗ nợ
Cũng chớ bao giờ
vỗ nợ
NHÂN DÂN!




Ba lần ngập trong nước trong
Ba lần tắm trong máu đỏ
Ba lần nấu trong nước giặt
Ta trong sạch hơn những người trong sạch nhất !
(A. Tonstoy)



Ta nợ em vần thơ âm thầm
Đăm đắm dõi nhìn từ nơi sâu thẳm
Ta nợ em một tà áo trắng
Đi trọn cuộc đời ơn nghĩa trăm năm

Áo em tinh khôi dẫu em phong trần
Viên ngọc trong ngần, tình yêu tỏa sáng
Mùa thu dẫu qua, mùa đông dẫu đến
Tình giữa chúng mình mãi mãi mùa xuân.

Hoàng Kim

Không có nhận xét nào: