DẠY VÀ HỌC. Cám ơn anh Phạm Minh Giắng 63 tuổi, "tàn mà không phế" nằm liệt trong góc cô đơn ở vùng đất Đông Bắc xa xôi của Tổ Quốc. Anh an nhiên sống khi bị liệt từ nhỏ. Anh là tấm gương nghị lực vượt trên nghịch cảnh trao lại cho đời nhiều áng thơ hay mà tôi đang chép lại trong "Phạm Minh Giắng bạn của tôi". Anh lớn tuổi hơn tôi nhưng trân trọng gọi tôi là Thầy và gửi tặng bài thơ "Thầy tôi" để tôn vinh nghề Thầy biết vượt nhọc nhằn mưu sinh đời thường, giữ nhân cách và phẩm hạnh cao quý. Đọc thơ anh mà tôi ứa nước mắt thấm thía sâu sắc vinh quang nghề Thầy và sự dấn thân. Tôi càng thấy yêu kính bội phần đối với những người Thầy lớn Hưng Đạo, Ức Trai ... "Ở đâu lung linh Kiếp Bạc. Côn Sơn vời vợi Sao Khuê. Ở đâu một trời thương nhớ. Cho ta khoảng lặng tâm hồn". Tôi xin chép bài thơ anh Giắng lên trang DẠY VÀ HỌC để mọi người cùng đọc.
THẦY TÔI
Phạm Minh Giắng
Một đời quang đãng nhà tranh
Không chui cửa lớn, chẳng tranh ghế ngồi
Người thầy gầy yếu xa xôi
Ngọn đèn đom đóm tìm soi vàng mười.
Các em khối óc sáng ngời
Dạ dầy Thầy có khác đời chi đâu!
Biết thèm miếng cá ngọn rau
Học trò khó dạy, Thầy đau thấu trời
Trắng tinh viên phấn trồng người
Áo cơm cầm thấp, mắt cười vời cao.
xem thêm:
PHẠM MINH GIẮNG BẠN CỦA TÔI
NGỌC PHƯƠNG NAM. Anh Phạm Minh Giắng là một tâm hồn thơ tài hoa. Anh bị liệt từ nhỏ và có những câu thơ tài hoa ám ảnh: “Tôi nằm trong góc cô đơn/ Với thơ thì chẳng tính hơn thiệt gì./ Với tình chẳng chối từ chi/ Được nhiều bạn đọc khen chê càng mừng.” (Bạn của tôi),“Trắng tinh viên phấn trồng người/ Áo cơm cầm thấp, mắt cười vời cao (Thầy tôi). “Bấy mươi năm đã qua đi/ Áo tôi giờ chẳng kém gì người xa/ Mỗi lần ký ức mở ra/ Bàn tay vá rách thành hoa hiện về./ Tôi nằm liệt ở nhà quê/ Thăng Long chưa một lần về mà yêu/ Nghìn năm trăm trận lệch xiêu/ Phồn hoa thanh lịch, bao nhiêu thiếu thừa/ Cảnh, tình dời đổi thoi đưa/ Dáng hình Hà Nội người xưa tôi tìm“ (Người Hà Nội ); Em nào có tủi buồn chi / Tố Như thánh thiện nhầm gì chị ơi. (Nổi lòng Thúy Vân), Phạm Minh Giắng bạn của tôi là khoảng lặng sâu sắc trong tâm thức chúng ta http://phamiga.blogtiengviet.net
NGƯỜI HÀ NỘI
Phạm Minh Giắng
Nhớ nữ bác sĩ Mai Cúc người Hà Nội
Mồ côi tôi nhớ ơn người
Trăm ngày nằm viện, một lời thăm qua
Thương manh áo rách làm ba
Lưng gày, hở cả xương da lèo nhèo.
Nhớ người đêm ấy đèn khêu
Ngón tay Hà Nội không đeo ngọc ngà
Phép mầu từ đấy bay ra
Aó tôi hiện những cánh hoa diệu kì.
Bấy mươi năm đã qua đi
Aó tôi giờ chẳng kém gì người xa
Mỗi lần ký ức mở ra
Bàn tay vá rách thành hoa hiện về.
Tôi nằm liệt ở nhà quê
Thăng Long chưa một lần về mà yêu
Nghìn năm trăm trận lệch xiêu
Phồn hoa thanh lịch, bao nhiêu thiếu thừa.
Cảnh, tình dời đổi thoi đưa
Dáng hình Hà Nội người xưa tôi tìm.
THAY LỜI THUÝ VÂN
Phạm Minh Giắng
Người đời thương cái duyên em
Kết hôn thay chị, chắc thèm tình yêu?
Em xin thưa tỏ đôi điều
Trời cho nhan sắc em nhiều phần xinh.
Vô tâm vụng tính, chút tình
Lấy người thương chị em mình…em nương
Giấc xuân giữa cảnh đau thương
Tình phần em sướng, hiếu nhường chị đeo.
Người ta yêu mộng mơ nhiều
Chồng mình ôm chặt mình yêu mặn nồng
Cảm ơn chị hiểu thấu lòng
Thương em, chị chẳng lòng thòng cố nhân
Cho em trọn chỗ ấm thân:
“Một cây cù mộc, một sân quế hòe”.
Cái em cần, nói em nghe,
Với em trăng gió màu mè bỏ đi
Em nào có tủi buồn chi
Tố Như thánh thiện nhầm gì chị ơi.
GỬI MỌI NGƯỜI
Phạm Minh Giắng
Tôi nằm trong góc cô đơn
Với thơ thì chẳng tính hơn thiệt gì.
Với tình chẳng chối từ chi
Được nhiều bạn đọc khen chê càng mừng.
Đôi nét về tác giả:
Chủ bút blog BẠN CỦA TÔI
http://phamigia.blogtiengviet.net/
Địa chỉ: Trung tâm bảo trợ xã hội Vũ Thư tỉnh Thái Bình
Điện thoại: 0987736365
Công việc: "Tôi nằm trong góc cô đơn
Với thơ thì chẳng tính hơn thiệt gì"
Trở về trang chính
CÂY LƯƠNG THỰC;
FOOD CROPS
Dạy và học ĐHNLHCM
Dạy và học BlogtiengViet
Gia đình nông nghiệp
NGỌC PHƯƠNG NAM,
DẠY VÀ HỌC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét